Trò Chơi Ái Tình
-Rầm.
Đang thầm tự đắc với con cặc bự, sau gáy anh Xù bị đập một cú đau điếng, giọng nói ầm ầm của Đấng vang lên bên tai hắn:
-Ngươi nằm mơ à mà tên nhóc con kia có thể có con cặc như vậy. Ta quên nói với ngươi rằng con cặc kia cũng là một món quà giúp ngươi trong trò chơi.
-Hừ…Nghĩ gì mà con cặc tí hon của tên nhóc này có thể chinh phục được phụ nữ cơ chứ.
Nói xong thì Đấng cũng biến mất.
-Hừ, ông to hơn tôi nên không chấp.
Nhớ lại hình dáng con cặc của Đấng mà hắn lạnh sống lưng, con cặc của hắn bây giờ đã to rồi nhưng của Đấng còn to hơn. Hắn cúi xuống xoa đầu khấc một chút rồi thì thầm với thằng em:
-Em trai ngoan, mau thu nhỏ lại đi để anh đi gặp mẹ, anh hứa là rất nhanh thôi anh sẽ cho em chơi với những cô bé, được không? Ngoan nào.
Như hiểu được những gì anh Xù nói, con cặc khủng bên dưới dần dần thu nhỏ trở lại, nó ngoan ngoãn gục xuống dưới háng hắn. Anh Xù âu yếm vuốt ve cặc mình, hắn nói:
-Ngoan lắm.
Anh Xù mở tủ quần áo kiếm cho mình một bộ đồ phù hợp rồi mặc vào. Hắn đứng trước cánh cửa phòng mình thở một hơi thật dài. Anh Xù biết, bước ra khỏi cánh cửa này hắn sẽ là một con người mới, trải qua một cuộc sống mới, sẽ không còn anh Xù tồn tại trên cõi đời này nữa, chỉ còn lại một thằng con trai 17 tuổi tên Nguyễn Hoàng Minh Long mà thôi. Anh Xù nhìn lên trời rồi thì thầm:
-Hừ, hãy mở to mắt ra nhìn tôi chiến thắng trò chơi của ông này.
Rồi hắn mở toang cánh cửa bước xuống nhà.
-Tiến lên…Lúc Long xuống dưới nhà thì Lan đã ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn, cô đã thay cho mình một bộ quần áo mới sau lần thủ dâm vừa rồi, không còn là một chiếc váy cùng áo mặc ở nhà nữa mà thay vào đó là một bộ quần áo đơn giản, đủ che đi những thứ đẹp nhất trên cơ thể phụ nữ.
Nhìn Long bước chân từ cầu thang xuống mà Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, ai đời lại có người mẹ nào lại ngắm nhìn cặc con trai mình rồi lấy đó làm thủ dâm chứ, lúc này cô chỉ muốn có một cái lỗ nẻ để chui xuống nhằm tránh mặt Long. Nhưng khi nghĩ tới bệnh tình của con trai, Lan ngay lập tức lấy lại bình tĩnh rồi nói với Long:
-Long xuống rồi đấy hả con, mau mau ăn cơm đi rồi uống thuốc, nếu để lâu thì bệnh sẽ càng nặng thêm đó, cơm nước sắp nguội hết cả rồi.
Trông thấy Lan vẫn ngồi đợi mình xuống ăn cơm, Long vô cùng cảm động, hắn ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm Lan, người mà sẽ làm mẹ của hắn sau này. Long cứ nhìn mẹ mình như vậy tới khi hai má Lan ửng hồng lên, hắn nói:
-Mẹ không cần đợi cơm con đâu, chẳng lẽ con không xuống ăn cơm thì mẹ cũng định nhịn đói luôn sao?
Lan thở dài nhìn đứa con trai rồi nói:
-Ừm, con cũng biết là cả nhà chỉ có hai mẹ con thôi mà, vì vậy đợi con cùng ăn cho có tý không khí gia đình. Haizzz.
-Bố con lại đi công tác à mẹ?
-Đúng vậy!
Trong trí nhớ của Long thì bố hắn thường xuyên phải đi công tác, chậm thì vài ba ngày, dài thì hơn tháng. Long chẳng bao giờ biết được lịch trình của bố hắn, ông đi ngày bao nhiêu, đi bao lâu, về nhà lúc nào. Dần dà Long có cảm tưởng bố mình như một bóng mà thoắt ẩn thoắt hiện trong ngôi nhà này. Mỗi lần bố hắn đi công tác dài ngày là y như rằng Long nhìn thấy ánh mắt đượm buồn nơi mẹ, nhiều lần hắn bắt gặp cảnh Lan thu mình một góc khóc dấm dứt, những lần như vậy Long rất muốn chạy tới ôm mẹ thật chặt rồi vỗ về nhưng chưa bao giờ hắn làm được, Long xấu hổ. Với một tên gà dù như Long thì để động chạm vào một người khác giới dù là mẹ mình cũng là vô cùng khó khăn.
Nhìn gương mặt vương chút đượm buồn của Lan, Long đưa tay nắm lấy tay mẹ hắn rồi nói:
-Mẹ đừng buồn, chẳng phải mẹ còn có con hay sao, con sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ như bố, con sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt, con hứa.
Động tác của Long là quá nhanh, đến khi Lan nhận ra thì bàn tay của cô đã bị tay của Long nắm chặt. Cô không nghe nhầm chứ, những lời nói kia là của đứa con trai cô đã nuôi dưỡng 17 năm, có lẽ nó đã trưởng thành thật rồi. Nhìn ánh mắt kiên định và ấm áp của Long khiến Lan vô cùng xúc động, những giọt nước mắt dần tràn ra khỏi khóe mi Lan:
-Hức…hức…
Bất ngờ Lan bật khóc khiến Long vô cùng bối rối, hắn tiến tới ôm mẹ vào lòng rồi xoa tấm lưng như an ủi Lan. Long lúng ta lúng túng nói:
-Sao vậy mẹ, con đã nói gì sai ạ. Con xin lỗi mẹ. Mẹ mau nín đi.
Tựa đầu vào ngực con trai, nghe tiếng tim hắn đập, ngửi mùi hương nam tính của Long mà Lan thấy xao xuyến. Nếu Lan nhớ không nhầm thì từ rất lâu rồi, phải 4, 5 năm gì đó rồi Long chưa ôm cô, vì vậy cô tham lam hít thở mùi hương cuốn hút từ đứa con trai. Giờ đây, có một bờ vai để cô có thể dựa vào lúc buồn khiến Lan vô cùng hạnh phúc, nghe tiếng Long ấp úng như gà mắc tóc, Lan cười khúc khích rồi nói:
-Hihi, trông con kìa, Mẹ không sao đâu con trai, chỉ là mẹ thấy hạnh phúc quá thôi, con trai mẹ rốt cuộc đã trưởng thành rồi, mẹ vui còn không hết nữa là.
-Vậy mẹ đừng khóc nữa.
-Rồi, rồi, mẹ không khóc, được chưa.
Nói rồi Lan đưa tay lên lau những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mắt, cô vỗ vào lưng Long rồi nói:
-Được rồi, con mau về chỗ đi, nếu không ăn nhanh thì cơm sẽ nguội hết đấy.
Thấy mẹ đã ngừng khóc thì Long cũng an tâm, hắn bước về chỗ ngồi rồi đưa bát của mình cho Lan:
-Con đói rồi, mẹ cho con xin bát cơm.
Lan xới cơm đưa cho Long, nhìn đứa con trai ăn những món ăn do cô nấu một cách vô cùng ngon miệng làm cho cô vô cùng hạnh phúc. Còn điều gì tuyệt với hơn là được chăm sóc gia đình mình một cách tốt nhất chứ. Lan cũng bắt đầu động đũa, cô không quên gắp vào bát Long những món ăn ngon nhất, bổ dưỡng nhất. Nhưng chưa ăn được bao nhiêu thì Lan đã phải dừng đũa, đối diện với cô lúc này là đứa con trai với đôi mắt đỏ hoe chứng tỏ hắn đang khóc. Đến lượt Lan lúng túng, cô nói: